Nha Trang đêm ấy, biển vẫn rì rào sóng vỗ, nhưng trong tôi là một cơn bão lòng không nguôi. Đứng trên con đường Trần Phú, nơi chúng ta từng bước qua, từng dệt nên bao kỷ niệm, tôi lặng nhìn bóng đêm trải dài, cảm nhận nỗi nhớ như cơn sóng không hồi kết, cứ dập dồn nơi tâm hồn.
Ngày em đi, không lời từ biệt, không một ngày hẹn trở lại. Anh cũng chẳng thể níu giữ, vì chiến tranh đã gọi tên, đẩy anh vào dòng chảy của bổn phận. Những ngày tháng ở chiến trường Campuchia, giữa rừng sâu, nắng cháy và những cơn sốt rét rừng quật ngã, hình bóng em luôn là điểm tựa duy nhất giúp anh vững vàng. Em là ký ức đẹp, là ánh sáng le lói trong những ngày u tối, là hy vọng anh níu giữ giữa muôn vàn khổ đau.
Trở lại Nha Trang sau bao năm xa cách, anh đã mơ một phép màu – phép màu được gặp lại em. Nhưng những con đường xưa, những bóng cây quen thuộc chỉ mang đến dư âm của ký ức. Đâu đó, anh nghe như tiếng cười em vọng lại, nhìn thấy nụ cười em hiện lên, vẫy tay từ xa. Nhưng khi anh tiến tới, bóng dáng ấy lại tan biến, chỉ còn lại màn đêm cô tịch và tiếng sóng vỗ vào bờ.
Phải chăng, em chỉ đến trong giấc mơ, như một cô tiên nữ hạ giới, mang theo bài học về sự buông bỏ và thấu hiểu? Cuộc đời này, như lời kinh Phật dạy, là kiếp luân hồi, là những chuỗi dài nhân duyên và quả báo. Có lẽ, em đã hoàn thành sứ mệnh của mình trong cuộc đời anh – dạy anh biết yêu, biết nhớ, biết đau, và cũng biết chấp nhận.
Sáng mai, khi bước lên chuyến xe quay trở lại đơn vị, anh sẽ để lại một phần tâm hồn nơi thành phố biển này. Nha Trang không chỉ là nơi cất giữ kỷ niệm mà còn là nơi anh học cách buông tay, để giữ cho những ký ức đẹp mãi trong sáng và thanh cao.
Hôm nay, giữa dòng đời, anh viết lại câu chuyện này không chỉ để nhớ mà còn để tri ân. Em, người con gái của ký ức, sẽ mãi là một phần đẹp đẽ trong trái tim anh, dù chúng ta không còn chung bước trên cùng một con đường.
Mùa Hoa dại SG LQN1980
0 Nhận xét