Hờn Gió
Gió ơi, từ thuở xa rời,
Bỏ ta ở lại giữa trời mù sương.
Người ra đi chẳng một lời,
Để ta nhớ mãi bóng người năm xưa.
Gió thổi qua đồi, qua suối,
Có nghe ta gọi, mỏi mong từng ngày?
Gió về đâu, gió còn say
Những tháng năm cũ đắm say bên mình?
Gió ơi, sao để lòng tan,
Lá rơi vàng úa, trăng tàn lạnh sương.
Ta ngồi, ôm nỗi đoạn trường,
Gió quên quê cũ, quên đường về chăng?
Gió có nhớ buổi mơ màng,
Cánh tay ôm ấm, môi chàng gọi tên.
Hay giờ gió hóa mông mênh,
Quên lời ước hẹn đầu tiên thuở nào?
Gió ơi, thổi đến làm sao,
Để lòng ta bớt cồn cào, xót xa.
Gió về, xin Gió đừng pha,
Thổi mát tim ta vì thương nhạt nhòa .
LQN 2024
0 Nhận xét