Đà Lạt ơi! giữ dùm tôi kỷ niệm nầy


Đà Lạt mờ sương lạnh chiều đông,
Đồi thông rì rào gió chập chùng.
Hồ Xuân Hương lặng soi hình bóng,
Bước chân ai khẽ chạm cõi mông lung.

Tôi rời biển cả, cát trắng phơi,
Đến xứ ngàn hoa thả mộng đời.
Tuổi đôi mươi cháy lòng ước vọng,
Nào ngờ gặp em - phút chơi vơi.

Áo dài em trắng như mây trời,
Gió vờn tóc thả mộng xanh tươi.
Nụ cười hé nhẹ, lòng tôi thổn thức,
Đứng lặng ngẩn ngơ quên cả đường về.

Chiều tan học, bước vội theo sau,
Bóng em khuất dần, tim lao xao.
Ngày qua tháng lại mòn chân đợi,
Ai ngờ em cũng dõi mắt trao.

Từ ấy con đường rợp bóng đôi,
Đồi thông xanh ngắt, nắng vàng soi.
Em học kinh doanh, tôi khoa học,
Mộng lớn dệt nên khúc nhạc đời.

Hồ Than Thở vang lời thề đầu,
Thung lũng tình yêu hồng đôi má ngâu.
Cà phê Tùng nghe khúc tình lặng,
Đêm sương mù đậm bước chân sâu.
(Hình ảnh minh họa)

Nhưng chiến tranh đến, ngăn lối mơ,
Ngày chia tay ấy, lòng bơ vơ.
Em về Nha Trang cùng gia đình,
Tôi bước chiến trường, gánh nỗi chờ.

Năm mươi năm qua, tình chưa phai,
Nha Trang tìm lại bóng hình ai.
Dẫu biết mỗi người riêng lối rẽ,
Tim vẫn khắc sâu, nhớ một mai.

Hôm nay se lạnh, nhớ về em,
Nhớ chiều phố núi dưới màn đêm.
Dẫu xa cách biệt, tình còn đó,
Đà Lạt ơi! ngàn hoa giữ vẹn tròn.

Hoai thương 2024