Nhớ Ngày Tìm Về Chánh Pháp
Ngày ấy đời con chìm trong u tối,
Cuốn theo vòng danh lợi tựa mây bay.
Thân rã rời, lòng trống rỗng tháng ngày,
Tựa lá úa giữa dòng đời bão tố.
Con mải mê, vinh hoa là lẽ sống,
Chẳng đoái hoài ân nghĩa với người thân.
Bỏ lời khuyên, quên đạo lý vĩnh hằng,
Rồi té ngã giữa đường đời nghiệt ngã.
Khi tuyệt vọng, con lạc vào hoang dã,
Lòng trống không, đêm tối bủa bốn bề.
Chiều đông ấy, tiếng chuông vọng xa về,
Như thức tỉnh trái tim khô cằn nứt.
Hồng chung ngân, âm trầm vang réo rắt,
Như gọi con về lại với cội nguồn.
Bước qua đồng, lòng thổn thức sục sôi,
Con tìm đến bóng chùa xanh thấp thoáng.
Thầy mỉm cười, hiền từ như ánh sáng,
Bảo: “Con ơi, hãy rũ bỏ muộn phiền.
Lạy Phật đi, giữa khói hương tịch yên,
Rồi mọi khổ sẽ tan thành mây khói.”
Từ buổi ấy, con ngộ đời Nhân Quả,
Hiểu đau thương là nghiệp cũ vay hoàn.
Dạy lòng mình sống trọn nghĩa thâm an,
Gieo thiện hạnh, nhận phúc lành từ đó.
Con cúi lạy ơn Phật Tổ từ bi,
Người soi sáng con đường về bờ giác.
Ơn A Di Đà chỉ lối Vãng Sanh,
Nguyện đời sau được tiếp duyên tu học.
Ơn Thầy, ơn chư vị Bồ Tát lớn,
Đã dẫn con qua u tối trần gian.
Con nguyện sống giữa cuộc đời gian nan,
Làm hạt giống gieo tình thương bất tận.
Xin cảm ơn, chúng sanh khắp muôn phương,
Đã cùng con nối vòng tay nhân ái.
Xin Phật gia hộ đời con mãi mãi,
Tâm an lành, chí nguyện mãi viên dung.
LQN 20/11/2024
0 Nhận xét